Phần sâu thẳm nhất của con người
(Tác giả: Nguyễn Phong Việt)
Sâu thẳm nhất bên trong con người
là phần chưa bao giờ được yên vui…
Thức dậy vào sớm mai hay mệt mỏi trong những giấc ngủ vùi
vẫn cứ thấy mình đang còn nơi nào đó
ở tháng ngày mà nhìn thấy bên cạnh trái tim là một cơn gió
luôn nói những điều rất nhỏ
về yêu thương…
Con người sinh ra trên những nỗi đau quá đỗi bình thường
từng giấc mơ là từng âu lo mất mát
lúc cô đơn trên môi thường kèm theo một câu hát
chỉ vì lòng mình ngơ ngác
giữa nhớ và nhớ nhiều hơn…
Mình đã từng là mình khi người đã từng là người lúc cả thế giới cùng quay lưng
thật bình yên trôi đi như dòng nước
không còn lại gì ngoài phút giây mình ngồi xuống
– thôi đừng đi đâu nữa hết
được không?
Giá như sau một ngày có thêm một ngày nữa để chờ mong
mình sẽ quên rằng đêm đêm còn giấc ngủ
đợi cuộc đời trả chúng ta về với con đường ngày cũ
với tất cả những yêu thương đầy đủ
đã được đặt tên…
Sâu thẳm nhất bên trong con người
là phần vì yêu nên người không bao giờ muốn quên!
Sưu tầm từ tác phẩm: Sống một cuộc đời bình thường, NXB Văn học, 2015