HIỂU ĐỜI
Đời người hối hả tháng ngày
Công danh chưa toại, đã hay mình già
Ngày qua như gió thoảng qua
Một ngày vui, để lãi ra một ngày
Hạnh phúc chẳng ở trên mây
Tìm trong công việc hàng ngày mà ra
Đồng tiền lương thiện của ta
Không hoang phí, chẳng xa hoa, hẹp hòi
Giúp được người – Thêm niềm vui
Là thêm hạnh phúc cho đời quản chi
Chẳng ai chết mà mang đi
Đừng làm nô lệ, cuồng si vì tiền
Nhiều tiền không phải là “Tiên”
Người khôn phải biết kiếm tiền, biết tiêu
Đồng tiền tráo trở bao điều
Làm nên vinh, nhục đã nhiều xưa nay
Tuổi già như áng mây bay
Hợp tan là việc thường ngày xảy ra
Một đời trải mấy phong ba
Cũng đừng nuối tiếc xót xa, ưu phiền
Còn ngày nào – Khỏe là “Tiên”
Địa vị là tạm, nhà, tiền của con
Qua rồi cái thuở vàng son
Thời gian còn lại, hoàng hôn tới rồi
Cần vui chơi, thì vui chơi
Nâng cao hưởng thụ, cho tươi tuổi già
Tự ta, lo liệu cho ta
Đừng chờ báo đáp để mà khổ tâm
Đâu rồi tri kỷ, tri âm
Đâu người đố kỵ, thâm trầm, ghét ghen?
Cõi đời là chốn bon chen
Sống cho ta, mặc ai khen ai cười
Đã sinh làm một kiếp người
Cầu toàn đâu dễ, trên đời mấy ai?!
Tuổi già đừng mất trí trai
Vẫn đam mê, vẫn miệt mài, tự tin
Đa tầng, đa sắc, đa nguyên…
Tình trong, tâm sáng là tiên cõi trần
Già thường “Ôn cố tri tân”
Với cháu con với người thân của mình
Ngọt ngào từ buổi bình minh
Đắng cay từ thuở mưu sinh cơ hàn
Thời gian trải nghiệm là vàng
Biết điều vinh, nhục, giàu sang, nghèo, hèn Biết nhường dưới, biết kính trên
Thức thâu đêm, mới biết đêm thật dài…
Sân ga – Đã cuối đường đời
Vinh quang xưa, đã qua rồi còn đâu?
Ai còn nghĩa nặng, tình sâu
Thì mời đi nốt cùng nhau đoạn đường
Chẳng còn toan tính, vấn vương
Sống mà thanh thản, mọi đường thăng hoa…
Người già lo giữ nếp nhà
Gia đình con cháu thuận hòa là vui
Xưa nay trong đạo làm người
Hiếu, Trung, Tiết, Nghĩa, chẳng đời nào quên
Mong cho con cháu giữ gìn
Đừng vì đồng tiền, để mất sạch trong
Đời người “Sắc sắc, không không”
Sống cho cao thượng, để không thấp hèn
Bon chen được mấy mà chen
Lương tâm hổ thẹn, buồn phiền cháu con
Khi “còn” – nước nước, non non
Khi “về” – chấm hết, thật tròn là vui!…
Nguyễn Bá Khoái