Cuộc sống ơi, ta mến yêu người
Tác giả: Konstantin Vanshenkin
(Thụy Anh dịch)
Tặng M. Bernes
Cuộc sống ơi ta mến yêu người
Tự nhiên thế, chẳng có gì mới mẻ
Cuộc sống ơi, ta yêu người quá thể
Thêm một lần và lần nữa không thôi
Kìa những ô cửa đã đỏ đèn rồi
Ta rời rã trở về sau giờ làm việc
Ta yêu người, cuộc sống ơi, tha thiết
Và muốn người tốt đẹp hơn lên
Ta đã nhận được biết bao điều
Đất trải rộng và bình nguyên biển biếc
Ta đã từ lâu được biết
Hào hiệp vô tư tình bạn những gã trai
Trong tiếng reo vui mỗi buổi mai
Ta hạnh phúc vì đời không bình lặng!
Ta giữ trong tim một tình yêu trong trắng
Cuộc sống ơi, người biết rõ nghĩa điều này.
Người biết chim họa mi vẫn hót mê say
Bóng tối ảo mờ, nụ hôn khi rạng sáng
Và trẻ thơ – đỉnh cao của tình yêu sâu lắng
Là điều diệu kỳ vĩ đại vô song
Lũ trẻ sẽ cùng ta bước lại những con đường
Ngày ấu thơ, tuổi thanh xuân, những nhà ga, bến đợi
Những đứa cháu sẽ ra đời
Và tất cả lại bắt đầu như trước
Ôi năm tháng bay nhanh thoáng chốc
Ta buồn rầu thấy tóc đã bạc rồi
Hỡi cuộc sống, người nhớ chăng những chàng lính quên đời
Đã ngã xuống để bảo vệ người, cuộc sống?
Vậy hãy cứ trôi đi, cứ hoan ca đi, cuộc sống
Trong tiếng kèn đồng niệm khúc mùa xuân
Ta yêu người, hỡi cuộc sống mến thân,
Và hy vọng tình được người đáp lại.